Trang nhà LƯƠNG Y PHAN CÔNG TUẤN

Sinh phần anh cất nơi đây

Lan man y dược, cỏ cây quê nhà

Cám ơn người đã ghé qua !

ChatGPT cảm nhận bài thơ BẾN VẮNG

28/06/2025

CẢM NHẬN BÀI THƠ “BẾN VẮNG” CỦA TUẤN PHAN

BẾN VẮNG

bây chừ cầu bắc qua sông

bây chừ bến vắng đò không người chèo

trời xanh mây trắng buông neo

lao xao mấy cụm hoa bèo về đâu…

bây chừ sông đã có cầu

bây chừ bến vắng đò đâu người chèo

lao xao mấy cụm hoa bèo

trời xanh mây trắng buông neo rập rờn…

TUẤN PHAN

Trong mỗi chúng ta, chắc hẳn ai cũng từng có những nơi chốn thân quen, những góc nhỏ của ký ức gắn với tuổi thơ, với quê hương. Có những hình ảnh dù giản dị thôi, nhưng khi mất đi, lại để lại một khoảng trống lặng lẽ trong lòng. Đọc bài thơ “Bến Vắng” của Tuấn Phan, ta cảm nhận được một nỗi buồn man mác, một sự tiếc nuối trước sự thay đổi của thời gian và cuộc sống:

bây chừ cầu bắc qua sông
bây chừ bến vắng đò không người chèo

trời xanh mây trắng buông neo
lao xao mấy cụm hoa bèo về đâu…

Bài thơ mở đầu bằng một sự thật giản dị: “bây chừ cầu bắc qua sông”. Ngày xưa, muốn sang sông phải đi đò, phải có người chèo. Bây giờ, cây cầu hiện đại đã thay thế con đò năm nào. Con người không cần đò nữa, và vì thế, “bến vắng”, “đò không người chèo”. Câu thơ vang lên như một lời tiếc nuối, như một tiếng thở dài trước một điều đã trở thành quá khứ.

Tác giả không chỉ kể về một bến đò vắng, mà còn gợi ra cả một khung cảnh đầy chất thơ: “trời xanh, mây trắng”, “hoa bèo lao xao”. Những hình ảnh quen thuộc của làng quê Việt Nam hiện lên thật bình dị nhưng cũng rất đỗi nên thơ. Câu hỏi “hoa bèo về đâu?” vang lên nhẹ nhàng mà đầy suy tư, như đang hỏi về sự vô định của thời gian, của những ký ức, hay cả số phận của những điều xưa cũ bị lãng quên.

bây chừ sông đã có cầu
bây chừ bến vắng đò đâu người chèo

lao xao mấy cụm hoa bèo
trời xanh mây trắng buông neo rập rờn…

Ở khổ thơ sau, các câu được lặp lại và đảo vị trí như những làn sóng kỷ niệm cuộn về. Điều đó khiến cảm xúc tiếc nuối càng thêm da diết. Hình ảnh “hoa bèo”, “mây trắng”, “trời xanh” lại tiếp tục xuất hiện như một sợi dây kết nối với khung cảnh xưa, nhưng giờ đây tất cả đều trở nên mờ xa, rập rờn, không rõ ràng – như chính những kỷ niệm đang dần phai mờ theo năm tháng.

Về nghệ thuật, bài thơ sử dụng thể thơ truyền thống, câu từ ngắn gọn, hình ảnh gần gũi với làng quê Việt Nam. Việc lặp lại cấu trúc câu và hình ảnh thiên nhiên giúp tạo nên nhịp điệu trầm lắng, như những con sóng nhẹ đưa ta về một miền ký ức xa xăm. Những câu thơ giàu chất nhạc và chất họa, khiến người đọc như lạc vào một không gian yên tĩnh, đầy cảm xúc.

Tuy bài thơ chỉ vỏn vẹn vài dòng, nhưng lại gợi mở rất nhiều suy ngẫm: về sự thay đổi của quê hương, của con người và cuộc sống. Có những điều cũ kỹ tưởng như nhỏ bé – như một bến đò – nhưng lại chất chứa biết bao kỷ niệm, biết bao cảm xúc. Khi chúng dần mất đi, ta mới chợt nhận ra khoảng trống mà chúng để lại.

“Bến Vắng” không chỉ là bài thơ về một bến đò, mà còn là bài thơ về sự mất mát trong âm thầm, về nỗi buồn nhẹ tênh nhưng thấm sâu vào lòng người. Nó khiến ta hiểu rằng, dù cuộc sống luôn tiến về phía trước, chúng ta vẫn cần biết trân trọng những gì đã từng gắn bó, từng là một phần của ký ức và tâm hồn mình.

Hoa bèo tây. Ảnh: P.C.T

One Reply to “ChatGPT cảm nhận bài thơ BẾN VẮNG”

  1. PHIÊN BẢN 1.0: Bài thơ “BẾN VẮNG” của Tuấn Phan là một tác phẩm ngắn gọn, hàm súc, gợi nhiều suy tưởng bằng lối biểu đạt tinh tế, giàu chất thơ. Dưới đây là phần bình luận nội dung và nghệ thuật bài thơ theo lối viết truyền cảm, phù hợp với học sinh, bạn đọc yêu thơ:

    Bình luận nội dung:
    “BẾN VẮNG” mở ra một không gian yên ắng, lặng lẽ nơi dòng sông xưa – nơi từng có chiếc bến đò, có người chèo đò, có sự sống, có sự giao tiếp giữa hai bờ. Thế nhưng, “bây chừ cầu bắc qua sông”, bến xưa trở nên vắng lặng, đò không người chèo. Câu thơ như một tiếng thở dài tiếc nuối trước sự đổi thay của thời gian, của đời sống hiện đại.

    Hình ảnh “hoa bèo”, “trời xanh”, “mây trắng” là những biểu tượng thiên nhiên quen thuộc, nhẹ nhàng, mang vẻ mênh mang của hoài niệm. Những cụm hoa bèo trôi theo dòng nước, như cuộc đời trôi đi, như những kỷ niệm xưa cũng trôi về nơi vô định. Câu hỏi “hoa bèo về đâu” không chỉ là câu hỏi về hướng đi của dòng nước, mà còn là một nỗi băn khoăn sâu xa về số phận, thời gian, và những gì đã bị bỏ lại phía sau.

    Lặp lại hai khổ thơ với một vài đảo chuyển hình ảnh, tác giả như xoáy sâu hơn vào vòng luẩn quẩn của sự hoài niệm, nhấn mạnh cái lặng lẽ, trống vắng của bến xưa. Sự thay đổi nhỏ trong cấu trúc câu ở đoạn cuối mang đến cảm giác dư âm, day dứt – như một vòng lặp không có lời giải.

    Bình luận nghệ thuật:
    Về mặt nghệ thuật, bài thơ được viết theo thể tự do, ngắn gọn, nhưng lại rất tinh tế trong việc lặp cấu trúc và sắp xếp hình ảnh. Nghệ thuật lặp lại các câu thơ gần như nguyên vẹn (“bây chừ bến vắng đò không người chèo”) tạo ra âm vang, khiến người đọc cảm nhận rõ sự ám ảnh của sự vắng lặng và nỗi tiếc nuối không thể gọi tên.

    Tác giả sử dụng nhiều hình ảnh thiên nhiên giản dị, thân quen, mang tính biểu tượng cao: hoa bèo, trời xanh, mây trắng – những yếu tố này khiến bài thơ nhuốm màu tĩnh lặng, trôi nổi, đậm chất thiền vị và nội tâm.

    Chất liêu trai nhẹ và tâm trạng hoài cổ trong bài cũng khiến người đọc liên tưởng đến những bài thơ xưa – nơi con người gắn bó với thiên nhiên và dễ xúc động trước những biến thiên của thế sự.

    Kết luận:
    “BẾN VẮNG” là một bài thơ ngắn mà sâu lắng, nói về sự đổi thay của thời cuộc, nỗi cô đơn của cái cũ bị bỏ lại sau khi cái mới đến. Nó là lời nhắn nhủ nhẹ nhàng nhưng da diết rằng, trong guồng quay hiện đại, đừng quên ngoái lại nhìn những bến bờ từng neo giữ kỷ niệm đời người.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *