TÁI SINH
24/01/2024
“có phải khi cất tiếng khóc chào đời
chính là lúc ta bắt đầu cuộc hành trình đi vào cõi chết?
câu hát mẹ ru ta, ôi sao buồn da diết
nghe hắt hắt hiu hiu, nghe tê dạ tê lòng…
trong dòng sữa ngọt ngào của mẹ, phải chăng
có lẫn vị đắng cay một đời buồn khổ
nên trên đôi môi ngày xưa ta hằng bú
đến bây giờ còn đọng nét sầu đau?…”
đến bây giờ và còn đến khi nào?
câu thơ cũ nửa chừng nghẹn tắt…
hai mấy năm rồi chưa thể nào viết tiếp
cho đến ngày hôm nay.
bốn mươi năm, con mới được gặp Thầy
bốn mươi năm, lần theo từng trang sách
từng hơi thở, từng bước chân an lạc
từng nụ cười tỉnh thức hiện sinh
bốn mươi năm, con tìm lại được mình
lại học nói học nghe, lại tập đi tập thở…
như vừa được sinh ra lần nữa
tự sâu thẳm lòng con bật tiếng gọi: Mẹ ơi!
Thầy của con là Mẹ của muôn đời
người dạy con biết thảnh thơi, vững chãi
người dạy con biết thương và biết hiểu
hạnh phúc bây giờ, hạnh phúc ở đây
con đã về, đã tới, bên Thầy
môi héo hắt chợt mỉm cười chính niệm
bao sầu khổ tủi hờn tan biến
câu thơ dường tái sinh.
Đà Nẵng – Huế
1983 – 2005
PCT
Bài viết mới nhất
Chuyện Lão Lười: Hai lần chạm trán thầy Tàu
21/11/2024
khóc cười nghe ChatGPT bình thơ
19/11/2024
Thổ nhân sâm và Thổ nhân sâm ba cạnh
17/11/2024
Ứng dụng Google store
Cây thuốc Đà NẵngLượt truy cập
- Đang online: 0
- Hôm nay: 9
- Tất cả: 38093